“Cho dù người mẹ có quên đứa con mình đã cưu mang, thì Ta, Ta chẳng quên ngươi bao giờ!”.
“Cuộc sống con người là một tiến trình liên tục làm quen với những điều không ngờ! Thiếu nhi trìu mến, thiếu niên dễ dạy, hai mươi hãnh tiến, ba mươi không mệt mỏi, bốn mươi bốc lửa, năm mươi mạnh mẽ, sáu mươi nghiêm túc, bảy mươi trầm mặc; tám mươi đau đớn, thở gấp, và đợi chết! Thế nhưng, ở bất cứ giai đoạn nào, một cuộc sống con người ‘chỉ có ý nghĩa’ khi nó ‘trao ban sự sống và cứu sống!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Trái ngược hoàn toàn với ý tưởng của nhà tu đức trên, Thiên Chúa không trải qua một giai đoạn nào! Ngài đời đời, hằng hữu và hằng sống! Ngài là Đấng ‘trao ban sự sống và cứu sống!’. Lời Chúa hôm nay cho thấy Ngài dịu dàng như một người mẹ; kiên định như một người cha. Từ các thuộc tính ấy, thánh Gioan đã đi đến một định nghĩa tuyệt vời, “Thiên Chúa là Tình Yêu!”.
Bài đọc Isaia gợi lên hình ảnh một phụ nữ đang cho con bú. Mối liên kết giữa người mẹ và đứa con thót lọt trong lòng bà biểu trưng mối dây ràng buộc giữa Thiên Chúa và con người. Như một phụ nữ không thể quên đứa con mình đã cưu mang, Thiên Chúa lại càng không thể quên mỗi người chúng ta. Thánh Vịnh đáp ca tuy gọn ghẽ nhưng thật sâu sắc, “Chúa là Đấng từ bi nhân hậu!”; qua đó, tác giả lột tả tất cả những gì tốt đẹp nhất, trìu mến nhất và còn hơn thế, hơn cả tình yêu của một người mẹ, một người cha có thể có đối với đứa con của mình.
Thiên Chúa không phải là nam, cũng không phải là nữ; Ngài là Tình Yêu! Tình yêu của người cha và người mẹ thuỷ chung kết hợp với nhau trao ban sự sống, cho chúng ta một cái nhìn thoáng qua về tình yêu của Thiên Chúa. Hình ảnh Ngài như một người mẹ nhắc chúng ta đừng hiểu cách Chúa Giêsu gọi Thiên Chúa là Cha trong Tin Mừng hôm nay theo nghĩa đen. Điều Chúa Giêsu muốn nói ở đây thực sự là, Thiên Chúa, Đấng ‘trao ban sự sống và cứu sống!’. Ngài nói, “Chúa Cha làm cho kẻ chết trỗi dậy, và ban sự sống cho họ”.
Nếu về mặt con người, cần một người nam và một người nữ để mang lại một sự sống mới; thì về mặt thiên linh, Chúa Giêsu, hiện thân của Thiên Chúa, cũng sẽ ban cho chúng ta sự sống thần linh của Ngài. Ngài đã đến thế gian; nhờ Ngài, qua Ngài và trong Ngài, chúng ta có sự sống của Thiên Chúa và có nó một cách trọn vẹn! Khi nói đến ‘giờ’ của Ngài, Chúa Giêsu dùng hình ảnh một phụ nữ sắp sinh con; ở đây, Ngài muốn nói, chính qua ‘giờ sinh nở’ tử nạn và phục sinh của Ngài, Ngài ban sự sống mới! Ai mở lòng ra, tức là tin vào Ngài, Đấng đã chết và sống lại vì họ, người ấy sẽ nhận được sự sống này, một sự sống từ trên cao, vĩnh cửu; và sau sự chết, họ đi vào cõi đời đời với sự sống ấy. Vì thế, tất cả các môn đệ của Chúa Giêsu, thuộc mọi thời, nam hay nữ, kết hôn hay độc thân, đều được kêu gọi chia sẻ công việc hiến dâng của Ngài; cùng Ngài ‘trao ban sự sống và cứu sống’ trong thế giới!
Anh Chị em,
“Cho dù người mẹ có quên đứa con mình đã cưu mang, thì Ta, Ta chẳng quên ngươi bao giờ!”. Tìm đâu được một câu nói ngọt ngào và trìu mến đến thế qua ngôn từ nhân loại hay thần minh trên thế gian này? Thiên Chúa, Đấng Tạo Thành ấy, là Cha chúng ta đó! Cảm nghiệm được tình yêu và hạnh phúc khi được làm con Ngài, không ai được phép sống tầm thường! Họ buộc phải chọn sống một đời sống có ý nghĩa! Vậy, hãy thôi sống lây lất, thôi ‘sống qua ngày đợi qua đời!’; nhưng tuỳ sức mình, bạn và tôi tái tạo tình yêu, tái tạo niềm vui, tái tạo bình an cho người khác. Được như thế, bạn và tôi đang cùng Thiên Chúa ‘trao ban sự sống và cứu sống’ vậy!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, xin cho con đừng bao giờ chểnh mảng với bổn phận cao cả của con, cùng Chúa con đang ‘trao ban sự sống và cứu sống’, mở rộng Vương Quốc!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)